Sắc Thay Màu

Mưa sa níu lạnh đọng ngày sầu
Để phận tơ hồng dạ khắc sâu
Ái dỗ trầm môi dài bến tủi
Tình vương bạc kiếp đắng tâm nhầu
Duyên thừa ấy buổi mơ chiều nọ
Bóng đậm kia lòng nhớ nẻo đâu
Dẫu biết người xa giờ ngoảnh mặt
Mà hoa đứt đoạn sắc thay mầu

Nguyễn Lương Xuân

Chút Lạnh Đông

Chút lạnh giao mùa đã lại đông
Giờ em mặc áo chỉ xe hồng
Miền quê đắm nghĩa hoài bao buổi
Đất mẹ khơi tình vẫn cảnh bông
Lá vẫy bên đường hoa chớm nở
Chòe kêu cạnh ngõ khói len chồng
Ngày buông rũ đọng chân dừng bước
Dạ chất mong mòn nỗi cảm thông

Nguyễn Lương Xuân

Nỗi Nhớ

Nỗi nhớ buồn vương chạnh nẻo đời
Xuân kề cạnh ngõ bạn cùng chơi
Đùa sông đẫm gửi màu xanh biếc
Hé nắng hồng chao ánh rạng ngời
Mắt thẳm nhìn hoa đâu nữa cạn
Hương thầm tỏa sắc chẳng hề vơi
Cha miền Bắc vẫn trầm ngâm đợi
Vội viết dăm câu khó trả lời

Nguyễn Lương Xuân

Thân Tằm

Bởi kiếp thân tằm nhả sợi tơ
Long đong hạ kén để nơi chờ
Dăm ngày góp nhặt còn mang dở
Một sớm thương tràn vẫn trải mơ
Hết lãng mưa buồn mây cuộn nẻo
Dường đưa gió đẩy sóng xa bờ
Dòng sông cạn nọ giờ ngưng chảy
Bỏ mặc ta ngồi thả ý thơ.

Nguyễn Lương Xuân

Nhẹ Lòng

Nđt. Ltvt. Ntvv

Trời sao lại vẽ cảnh buông tà
Ảo não thân này một kiếp hoa
Lá thoảng cành đưa hoài lặng lẽ
Người say kẻ đắm vẫn la đà
Cung đàn lỗi nhịp sầu ngơ ngẩn
Rặng liễu phơi màu để xót xa
Dõi cánh diều bay lòng thả nhẹ
Thầm bao nỗi nhớ tuổi khi già

Nguyễn Lương Xuân

Đỗ Phận

Nđt. Ltvv .ntvv

Đêm dài phím nhạc rũ hồn thơ
Dỗ phận tàn canh khắc khoải chờ
Tiếng nhạn xa bầy như vỡ thảm
Chim đàn lẻ bạn ví thành trơ
Xuân vừa nét vẽ duyên nào đậm
Hạ sẽ lòng ghi chốn chẳng mờ
Tủi kiếp hồng nhan buồn dạ nữa
Cung sầu lỗi nhịp dứt đường tơ

Nguyễn Lương Xuân

Kẻ Nhớ Không

Bụi trúc sau vườn kẻ nhớ không
Đào khoe cách mỏng sắc tươi hồng
Trời cao gió thoảng say tình đắm
Bóng nhỏ ta ngồi rũ dạ trông
Thuở ấy đâu còn duyên thắm buổi
Ngày kia vẫn cứ nụ xanh đồng
Mong cầu vẹn nghĩa ân đừng bỏ
Cũng chỉ như bèo nước chảy sông

Nguyễn Lương Xuân

Dỗi Hờn Ai

Nđt. Ltvt. Ntvv

Hoa nồng nhụy nở dỗi hờn ai
Cứ hững hờ mưa nhỏ giọt dài
Gửi gió mây ngàn tim mãi đượm
Buông tình bóng cả dạ nào phai
Ngày kia nếu vậy thôi lòng mở
Bữa ấy mà chi thả nụ cài
Lộc trĩu hanh vàng môi đủ nhớ
Mong cầu hạnh phúc đẫm bờ vai

Nguyễn Lương Xuân

Bão Yiga

Cú trung đối

Nhiều năm cóp nhặt vẫn cơ hàn
Lũ chợt dâng trào phá nát tan
Nước chảy mưa dài thêm đổ cuộn
Cầu thiên khấn Phật ngập không tràn
Mây đầy gió dữ giông ùa xuống
Xiết bão đau lòng dạ lại than
Rũ vách xiêu nhà trong cái lạnh
Người mong nghiệt ngã sớm qua giàn.

Nguyễn Lương Xuân

Thu Buồn

Lá rụng nao xao cả góc trời
Sa vào cõi tạm khẽ khàng rơi
Âm thầm gió dạt qua rèm cửa
Lặng lẽ tình say gửi biển đời
Vỗ sóng bên thuyền tim chợt rũ
Nghiêng bờ dưới nắng giọt vừa phơi
Còn đây trắc trở vùi duyên phận
Níu kéo bao năm nguyện chẳng rời.

Nguyễn Lương Xuân