Nhậu

Cụng bạn nhâm nhi miết tới chiều
Bao ngày gặp lại ngỡ ngàng thêu
Chai hai cốc bảy thành làn gió
Mắt nhắm môi khua thả cánh diều
Chợt đó khoe mồm luôn ngoác miệng
Chăng này khích dạ cứ cười chiêu
Chân nam đá xéo đường bên hạ
Tối đến tuôn ra rõ khổ nhiều

Nguyễn Lương Xuân

Nhện Thả Tơ

Ctđ. Nđt. Ltvt .ntvv

Vẫn thuở gieo vần xướng hoạ thơ
Từng câu đặt chữ đắm mong chờ
Thanh bằng vận trắc buông dòng gửi
Gió thoảng mây vờn đọng cõi mơ
Khắc khoải bên hồ duyên lỡ cạn
Đìu hiu cuối nẻo phận thêm mờ
Ngày trông thả dạo cùng ai bước
Nhện nhả ru lòng cuốn rũ tơ

Nguyễn Lương Xuân

105. Mừng Năm Mỡi

Ctđ

Đắm thả hồn say chén rượu mừng
Tươi cười ngọc trắng ngỡ ngàng trưng
Lời thơ chúc tụng chăng hoài nhớ
Kẻ dõi người khen có chợt dừng
Hạ mãn thêm buồn hoa cúc lạ
Xuân chờ đợi gửi ngọn đào dưng
Đông từ tết đến cầu an lạc
Nắng tỏa hoàn ca khởi nõn bừng

Nguyễn Lương Xuân

104. Lệ Nhỏ

Nhớ lại thời xưa nặng gánh gầy
Con thuyền lạc bến rũ lòng say
Đành cam chịu cảnh lời trêu ấy
Đắm mộng tràn hôm chữ hứa này
Giữa chốn mây ngàn loang gió thổi
Bên hàng bóng liễu gửi tình lay
Hình ai đã khắc in hồn đẫm
Cứ để dòng châu lệ nhỏ ngày

Nguyễn Lương Xuân

103. Buổi Ấy

Mi chờ nhỏ lệ mắt tràn cay
Buổi ấy đầu đông mộng ước này
Biết thuở yêu còn mơ bữa đắm
Cho niềm nhớ vẫn ủ lòng say
Người đi để lại bao sầu khắc
Kẻ dõi nhìn theo dạ tỏ bày
Ngõ hạnh bây giờ xa thấu hiểu
Xin lần cuối hẹn mở vòng tay

Nguyễn Lương Xuân

Tan Chiều

Tan chiều giữa biển mặt trời đông
Mộng ước nhiều năm thắm chỉ nồng
Gặp gỡ mơ hồ thu thẳm ngóng
Xa lìa mãn kiếp hạ dài trông
Đường xưa kỷ niệm ngày xanh biếc
Lối cũ thời gian má ửng hồng
Ngọn gió sau hè khe khẽ thổi
Mong cầu ở lại chốn này không

Nguyễn Lương Xuân

101. Nửa Lời

Ngõ nhỏ đìu hiu lặng bóng đời
Cây hờn lạnh lẽo bỏ rầu lơi
Người đi nếm khổ quay đầu lại
Kẻ ở tràn đau ngước mắt rời
Ngỡ chở duyên buồn tâm quặn trỗi
Say chờ ái nẫu ngọc đầy rơi
Đàn kia gãy nhịp tiêu điều gửi
Tiếng vọng từ xa đắng nửa lời

Nguyễn Lương Xuân

Mưa Tháng Bảy

Nhìn mưa tháng bẩy bỗng dưng sầu
Nước ngập dâng tràn khúc quãng sâu
Lụt khiến hoa màu hư cả mẫu
Sông đưa bến lũ dữ ngang đầu
Ngồi trông chốn nọ vương từng buổi
Ngó đợi hôm này ngóng những câu
Chợt nghĩ hoàng hôn vừa phủ sắc
Rồi bao ảo não trút kinh cầu

Nguyễn Lương Xuân

Hứa Hẹn Gì

Thương hoài kỷ niệm tiễn người đi
Nhớ thuở ngày xưa hứa hẹn gì
Nghĩa thắm hôm nào đan gợi vậy
Ân nồng tháng nọ vẽ viền chi
Đìu hiu sóng mắt buông thầm đợi
Lặng lẽ bờ vai gánh nặng ghì
Buổi đến đường con chân bước tủi
Hoa đừng vội nở trách mùa khi

Nguyễn Lương Xuân

Vậy Đó

Vậy đó buồn ru khổ rất nhiều
Lưng tròng trĩu nặng mãi cô liêu
Vì trông phượng sánh suôn mày liễu
Tại đắm gương soi đẫm mắt kiều
Mấy cậu chân tình ngơ ngẩn ảnh
Bao chàng lãng tử thẫn thờ chiêu
Thời gian cứ mộng thêm ngày nhớ
Ắt sẽ thành đôi ước mọi điều

Nguyễn Lương Xuân