Chuyện Xưa

Ctđ

Ta ngồi nghĩ lại chuyện ngày xưa
Nắng giọt hồng rơi bỗng tưởng vừa
Nhụy trĩu duyên hờn trong cảnh sáng
Hoa nồng ái dậy buổi chiều mưa
Niềm yêu nỗi nhớ chăng còn đợi
Dõi bóng tràn tim ngả chặng thừa
Thuở ấy khung trời xanh một cõi
Cung tình khẽ vọng tiếng đàn thưa

Nguyễn Lương Xuân

Đã Muộn

Chiều mưa nặng hạt kéo thêm dài
Áo rách nay còn khoác trễ vai
Bến nước thời gian bên kẻ gợi
Dòng sông kỷ niệm nẻo mi cài
Nghiên mài viết chữ câu lần trước
Bút vẽ so đường tóc thuở mai
Phận hững hờ than sầu đã muộn
Đồi thông để lại gót chân hài

Nguyễn Lương Xuân

Tháng Ba

Thơm mùi bưởi nở chắc nàng ba
Bụi trúc đung đưa trước cửa nhà
Bóng vẫy vươn mình nơi xứ lạ
Khi buồn dỗi dạ kẻ tình xa
Còn mê lá trải sang mùa nhớ
Cứ tưởng lòng say đắm cảnh sà
Đã mỏi thân vùi ôi kiếp bạc
Thôi đành biết phận tủi hờn ca

Nguyễn Lương Xuân

Sắc Xuân

Khởi sắc mùa xuân đã nhuộm mầu
Khơi ngàn nỗi nhớ đọng thầm sâu
Từng canh bóng dõi hư thềm cửa
Những lúc hình mong ảo cạnh lầu
Có nẻo thề kia tình lỡ vậy
Chăng đường nghĩ ấy dạ buồn đâu
Tâm ngời ý đẹp trao hoài vẫn
Tại lẽ vì duyên thoảng gió cầu

Nguyễn Lương Xuân

Trĩu Đắm

Thân già ảo tưởng khúc còn xuân
Tuổi ngũ tuần hơn có lạ phần
Ý việt luôn ngời từng chữ nắn
Thơ đường mãi đẹp những từ ngân
Làn hoa mộng ấp hương trào vẫn
Cõi nụ sầu đeo sắc lụy dần
Đọng hạt sương tà vương bóng quẩn
Sao lòng trĩu đắm cả tình chân

Nguyễn Lương Xuân

Vẫn Đó Lời Thơ

Nhìn ra biển lúa mượt trên đồng
Lạnh đã qua rồi chẳng tuyết đông
Sẻ hót bên vườn sương nhẹ loãng
Chòe kêu cạnh ngõ khói cay nồng
Chào xuân hạ vẫy thêm người nhớ
Tới rặng tre xòa mặc kẻ trông
Ngọn gió lam chiều khe khẽ thổi
Lời thơ vẫn đó thoảng vai gồng

Nguyễn Lương Xuân

Sẽ Đẹp

Thương nhiều cúc nở giữa mùa hanh
Cánh mỏng đìu hiu nhỏ giọt dành
Lối ngõ buông chiều khoe bóng nắng
Bên thềm sắp cảnh vẽ hàng tranh
Duyên hòa chốn mắt làn sương lạnh
Mộng trải vùng quê chỗ đất lành
Sóng vẫn tràn ôm bờ cát rộng
Mong rằng yến sẽ đẹp cùng oanh.

Nguyễn Lương Xuân

Chờ Trông

Én vội chia bầy giữa bến sông
Lưa thưa nắng rọi những tia hồng
Chiều tà lũ nhạn nghiêng chào cánh
Bóng lặng nơi thềm biết trở đông
Ngả đợi còn ghi làn gió đến
Tình trao lại gửi áng mây gồng
Ngày dài thổn thức đâu duyên mộng
Cuộc hẹn hôm rồi mãi phải trông

Nguyễn Lương Xuân

Phận Chờ

Nét mực đầu trang đã bị mờ
Nghiêng ngòi bút tỏ dạ làm ngơ
Yêu lời bến đợi trăng hờn ngả
Dõi cảnh thuyền trôi sóng dạt bờ
Nụ úa đôi lần dài nỗi mộng
Sương tàn một bóng cạn niềm mơ
Từng say chốn nọ thương tràn gửi
Góc biển mình em lẻ phận chờ

Nguyễn Lương Xuân

Chiều Đông

Ctđ

Những giọt sương kia lỡ phủ chồng
Khung trời ảm đạm cuối chiều đông
Nhờ tâm đổi vận duyên vừa thắm
Chén rượu làn môi mộng vẫn nồng
Buổi nọ tim chờ tròn chữ hứa
Ơn này nghĩa trả vẹn tình trông
Trần gian cuộc sống thêm buồn vậy
Ước được ngày vui má ửng hồng

Nguyễn Lương Xuân